Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2022

ĐIẾU BỒ ĐỀ TÂM

Chúng ta,

Không sanh ra trong thời loạn lạc
Chưa từng nếm trải mùi tủi nhục đắng cay
Khi ngọn cờ Phật giáo bị cấm treo vào ngày Phật đản năm 1963.
Đất nước chìm sâu vào màn đêm tăm tối
Dân tộc đau buồn cảnh máu chảy thành sông!
Phong trào Phật giáo dâng cao như muôn trùng đợt sóng
Không khuất phục cường quyền vì chánh pháp hy sinh.
Dù tự thiêu, mổ ruột, tù giam, tuyệt thực nguyện bỏ mình.
Chỉ vì đạo, quyết không đồng hoá.
Chùa chiền bị cướp vào tay giặc Đạo
Tăng Ni thiêu mình, Phật tử đấu tranh
Biển lửa hoá sen vàng chấn động thấu tam thiên
Thế giới nghiêng mình trước trái tim Bồ Tát Thích Quảng Đức trung kiên.
Mặc đạn nổ, bom rơi, tù đày tra tấn,
Bố ráp, cường quyền, vẫn vô uý hy sinh
Xương máu của bao anh linh Phật tử bỏ mình
Vì đạo pháp, dân tộc, chống bất công Tôn giáo.




Chúng ta,
Sanh ra đã thấy ngọn cờ giác ngộ tung bay phất phới
Được gội mình trong Chánh pháp Phật Thích Ca,
Cứ ngỡ lặng im, Phật pháp sẽ trường tồn
Tìm giải thoát, chôn vùi trang sử cũ
Kêu gọi hoà đồng cho nước, lửa sống chung
Chỉ biết a dua chạy theo phường ngoại đạo,
Nào lễ Noel, hát thánh ca quên mất phận tu mình
(Phật dạy khác Chúa mà hát bậy bạ Ca Ngợi Chúa, không ca cho họ tin Nhân quả lại đi ca Chúc Độc Thần Nắm Quyền Sinh Sát, trong khi Phật không hề dạy như vậy.)

Nào hay!
Bọn giặc đạo chưa từng hoà hợp
Đạo pháp non sông chẳng khuất phục quân thù
Đó tàn dư lịch sử buộc nhìn nhau.
Nhưng không thể tiếp tay phường bán nước!

Nhìn kia!
Nạn xâm thực văn hoá Phật giáo mỗi ngày bành trướng
Những Tăng Ni Phật tử thiếu tự tôn
Bày Noel vào chốn thiền môn, nhà chùa
Hoặc học đường, truyền thông, đua nhau mở hội!
Tại Đền Hùng chúng mặc sức tung hoành
Trên đất Việt vẫn không từ thủ đoạn.
Trường tư thục họ mọc lên như nấm.
Dùng truyền thông dập Phật giáo tơi bời.
Hai nghìn (2000) năm Đạo Pháp - Non Sông
Hỏi Phật giáo đã làm gì nên tội?
Lễ Phật đản, qua loa đưa tin vội
Tới Noel truyền thông rỉ rả suốt đêm ngày.
Mặc bao người phản đối không thôi,
Mặc luật pháp dùng học đường dụ học sinh, cải đạo.

Là Phật tử sao dửng dưng vô cảm?
Chạy theo phường bán nước cầu vinh.
Chùa Báo Thiên, chùa Lá Vằng, và cả Quốc Ân…
Sao không dũng cảm đứng lên đòi lại?

Trong khi,
Pháp nạn truyền thông Phật giáo 2019 chưa dừng lại,
Dấu giày thực dân vẫn tiếp tục ngang tàn,
Không tủi nhục ư? Khi truyền thông vẫn tấn công Phật giáo?
Không chua xót ư? Khi bọn Nguyễn Nhân, Tâm Phúc phá kiến lộng hành?
Chẳng đớn hèn sao? Khi mũ ni che tai, rủ nhau tịnh hoá?
Chẳng hổ thẹn ư? Khi Phật đản chẳng chút đoái hoài?

Đến lễ Noel tự đú trend Ông Già Noel, Merry Christmas, hang đá...
Đăng hình Facebook, Zalo… chẳng biết tiên tổ, cội nguồn.
Đạo pháp làm sao trông vào những hậu lai vong bản, coi thường sự hy sinh của tổ tiên?
Đức hy sinh chẳng có, Phật pháp căn bản lại chẳng tường.
Bỏ cả Tam Quy Y, không biết sai quỳ lụy thánh thần ngoại đạo,
Chỉ biết xì xụp van xin, chẳng suy lường nhân quả.

Đất nước muốn phồn vinh chẳng thể thiếu đi văn hoá, truyền thống
Dân tộc muốn tự cường không thể dựa vào bọn vong ân
Đạo pháp hơn hai nghìn năm, nhất định phải giữ gìn.
Quyết chẳng để nõ thần trao tay giặc!

Chúng ta,
Đầy đủ Phước duyên mới được làm Phật tử.
Sao lại vô minh bỏ truyền thống gia đình,
Vì hôn nhân, vì phúc lợi, ham vui,
Đến lễ Noel cũng hùa nhau hưởng ứng.

Chúng ta,
Có bao giờ nghĩ lại?
Được thân người như đất đọng móng tay
So với địa cầu đăng đẳng trầm luân,
Gặp Chánh pháp sao lại còn cô phụ?

Chúng ta,
Đã bao giờ đọc trọn?
Sử Việt Nam là Sử Phật vàng son.
Để ngày nay còn được sống còn,
Xương và máu Phật giáo đồ đổ xuống.

Chúng ta,
Đã khi nào bao giờ hổ thẹn?
Trước tiền nhân, lịch đại tổ sư.
Quyết xả thân vì đạo chẳng chần chừ
Hay là những cô hồn Đêm Giáng Sinh phiêu dạt?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NGƯỠNG MỘ BÁC TRẦN VĂN KHOAN Ạ .

Mười sáu năm mẹ đi xa Vắng nghe tiếng mẹ, ầu ơi ngọt ngào Câu ca mẹ ru ngày nào Bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn  Đời mẹ vất vả nhọc nhằn Đôi...