Thứ Hai, 9 tháng 1, 2023

ĐỒNG CHÍ!



Quê hương anh nước mặn đồng chua.

Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá.
Anh với tôi đôi người xa lạ.
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu.
Đêm rét chung chăn, thành đôi tri kỉ.
Đồng chí!
Ruộng nương anh gửi bạn thân cày.
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay.
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
Sốt run người vừng trán ướt mồ hôi.
Áo anh rách vai.
Quần tôi có vài mảnh vá.
Miệng cười buốt giá.
Chân không giày.
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay.
Đêm nay rừng hoang sương muối.
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới.
Đầu súng trăng treo.
(CHÍNH HỮU-Tháng 2- 1948)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

NGƯỠNG MỘ BÁC TRẦN VĂN KHOAN Ạ .

Mười sáu năm mẹ đi xa Vắng nghe tiếng mẹ, ầu ơi ngọt ngào Câu ca mẹ ru ngày nào Bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn  Đời mẹ vất vả nhọc nhằn Đôi...